Đông Triều. 02:51:11 19-07-2014 (GMT+7).
Kích cỡ chữ:
Vu Lan, kính dâng Mẹ dòng tưởng niệm
Kính thưa hương linh Mẹ,
Đức Phật có dạy rằng: Có sinh tức có diệt, có tướng tức có hoại. “Thành Trụ Hoại Không” là định luật vô thường. Đời sống thật là bấp bênh nhưng cái chết rất là chắc chắn. Không ai biết trước được rằng mình sẽ sống mấy năm, mấy tháng, mấy ngày. Nhưng ai cũng biết một điều chắc chắn rằng mình sẽ phải chết…
Như những trái cây ở trên cành, trái rụng sớm, trái rụng muộn, trái rụng khi non , trái rụng khi già, nhưng tất cả trái cây đều phải rụng xuống…
Đã sinh ra làm thân ở trên cõi đời nầy tất nhiên chúng ta sẽ phải chết, chết lúc thơ ấu, chết lúc thanh niên hay khi lão thành, chết đi để tái sinh theo nghiệp của mình…
Một mình chúng ta đến, một mình chúng ta đi, có đem theo được gì đâu. Điều đó ai cũng như ai, nhưng chỉ khác nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi của kiếp nhân sinh là ta đã sống như thế nào. Ta đã sống gieo rắc tình thương hay gieo rắc hận thù, ta đã sống với tâm ích kỷ hẹp hòi hay đã sống với lòng vị tha vô ngã…
Kính thưa hương linh Mẹ,
Là người con Phật, chúng con rõ biết cuộc đời là hư huyễn, chợt có chợt không. Nhưng chúng con làm sao ngăn được giây phút bùi ngùi trước cảnh biệt ly…Mẹ đã đi xa, để lòng chúng con bao nỗi nhớ thương khôn xiết đoạn trường…
Ở đời phải hệ lụy với đời, một gia đình hai vai gánh vác, con cháu đề huề, gia phong gìn giữ, nghĩa giống nòi không lỗi đạo với tổ tông.
Với cháu con, luôn nhắc nhỡ hiếu kính thuận hòa, biết kính trên nhường dưới. Nhỏ lo nuôi dạy đạo nghĩa thánh hiền, lớn lên chăm chút chẵng phút nào yên, cả cho đến khi thành gia thất vẫn không nguôi nhắc nhỡ sớm hôm, giữa đêm khuya canh trường giá lạnh, thương cho con tối lữa tắt đèn, dù bão táp mưa sa vẫn bước chân đôn hậu của người Mẹ đi hỏi thăm từng đứa, từng nhà, lòng mẹ canh cánh lo sợ con cháu mình sa vào sự lôi cuốn bê tha.
Mẹ ơi! Suốt cuộc đời Mẹ chưa lúc nào được ngơi nghỉ. Thời tiết khắc khe có lúc rét căm căm, vẫn cần chuyên từ sáng tinh mơ nơi phiên chợ sớm. Trự nhặt, trự khoan, đồng chiu, đồng chắt, về đến nhà đôi khi đường phố đã lên đèn.
Một nắng hai sương, chợ sớm chợ chiều, vẫn thân cò cô đơn lăn lội, bửa đói bửa no, những ước mong nuôi đàn con dại khôn lớn nên người.
Cả cuộc đời tất bật vất vả, gian khổ vì chồng, nặng nợ vì con…lo cho con từng miếng cơm manh áo, lo cho cháu khi trái gió trở trời, lận đận vì chồng con, mọi gian lao đều không quản ngại…cho đến lúc tuổi già hơi tàn sức cạn, vẫn nén nỗi buồn lo với bao điều trăn trở, cứ mỗi đêm về nằm thao thức, giấc ngũ chẵng đặng yên…
Những ước mong, Con gái, con trai nhà cao cửa rộng; Cháu chắt, dâu rễ đề huề, đẹp mặt với bằng hữu xóm làng, tình sui gia kết chặt đạo đời luôn bền câu môn đăng hộ đối.
Thương cảm thay! Bỡi nghiệp lực sâu dày, con, cháu, gái, trai có đứa chìm đứa nỗi, đã bao lần chúng con đã làm cho cha mẹ phải phiền lụy xót xa…
Lòng Mẹ buồn cũng chẵng có nói ra, chỉ tủi hờn buồn thương cho số phận…Đêm về, tối lữa tắt đèn cùng với Cha nhỏ to tâm sự, lệ hai hàng ứa đọng đôi mi…
Gần 80 mùa xuân trôi qua, một cuộc đời dệt bao ước mơ, ước mơ thật giản dị đơn sơ vẫn đang còn nằm xa tầm tay với... Mấy chục năm trời cùng bạn đời xây hạnh phúc, hạnh phúc chẵng cầu kỳ sang trọng, vẫn còn lo lắng thương xót cho chồng.
Than ôi! Kỷ niệm xưa nhắc lại thật đau lòng, hình ảnh cũ gợi ra thêm xót dạ…! Thế mới biết nhân sinh hữu hạn, mãnh hình hài có có không không.Thế mới hay vạn vật vô thường, cuộc phù thế hư hư thực thực…
Thương là thương tính nết nhu mì chơn chất, giọng ôn hòa nhỏ nhẹ, từ trong nhà ngoài ngõ, đến lối xóm bà con, tình sui gia bằng hữu chẵng biết giận hờn…
“Lúc buồn lòng chẵng than van
Khi vui trên dưới gia đàng cùng vui”.
Chuyên cửa Phật dầu đà luống tuổi, nhưng Phật tâm không phân biệt, bỡi vì tu là chuyển nghiệp. Pháp nhiệm mầu Phật dạy, quyết học hỏi nương nhờ các bác, nhằm sáng tỏ tâm linh.
Thế mà giờ đây Mẹ lại nỡ ra đi, bỏ lại chúng con với những người đồng cọng nghiệp. Con lại mất mẹ, cháu mất bà, đứa lớn khôn thiếu người sắp đặt , đứa dại khờ thiếu lời an ủi bảo ban…Nhìn di ảnh của Mẹ bên quan tài nghi ngút khói hương bay, miệng mĩm cười dịu dàng phúc hậu.
Mới ngày nào cùng với Đạo tràng từ Hóc Môn Hoằng Pháp cho đến Lâm Đồng tịnh thất Quan Âm, những bước chân của Mẹ vẫn an nhiên tự tại, tín thiết nguyện sâu, trì danh hiệu Phật từng câu từng chữ…
Mẹ ơi! kể làm sao hết những hy sinh cao cả của Mẹ, đàn cháu con chỉ biết ngậm ngùi, nén nỗi đau lo tròn hiếu sự, quyết một lòng tạc dạ thâm ân. Noi gương Mẹ, chúng con nguyện gìn giữ nề nếp gia phong, hiếu kính vuông tròn.
…” Thương ôi cũng một kiếp người
Bốn mùa vần vũ cuộc đời còn đâu.
Mẹ đã sống cả cuộc đời thật giản dị,
Mẹ đã cho chúng con bao hạnh phúc và niềm tin,
Dòng sữa ngọt ngào nuôi chúng con khôn lớn
Nay có còn đâu biết mô nữa mà tìm!...”
Thế là hết! Cả cuộc đời chợt vụt tắt như cơn gió thoãng, mây bay!
“Nợ ta bà vay trả thế là xong.
Giờ đây Mẹ đã thong dong,
Cảnh Tây Phương xe mây cởi hạc…”
Chúng con vẫn tin rằng:
“Phút phân kỳ còn đọng mãi chút dư hương,
Thành trụ hoại không là định luật vô thường.”
Sống khôn thác thiêng, Mẹ hãy phù hộ độ trì cho con cháu.
Chúng con nhất tâm cầu nguyện và đồng hộ niệm cho hương linh Mẹ trực vãng Tây phương.
Đức Phật có dạy rằng: Có sinh tức có diệt, có tướng tức có hoại. “Thành Trụ Hoại Không” là định luật vô thường. Đời sống thật là bấp bênh nhưng cái chết rất là chắc chắn. Không ai biết trước được rằng mình sẽ sống mấy năm, mấy tháng, mấy ngày. Nhưng ai cũng biết một điều chắc chắn rằng mình sẽ phải chết…
Như những trái cây ở trên cành, trái rụng sớm, trái rụng muộn, trái rụng khi non , trái rụng khi già, nhưng tất cả trái cây đều phải rụng xuống…
Đã sinh ra làm thân ở trên cõi đời nầy tất nhiên chúng ta sẽ phải chết, chết lúc thơ ấu, chết lúc thanh niên hay khi lão thành, chết đi để tái sinh theo nghiệp của mình…
Một mình chúng ta đến, một mình chúng ta đi, có đem theo được gì đâu. Điều đó ai cũng như ai, nhưng chỉ khác nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi của kiếp nhân sinh là ta đã sống như thế nào. Ta đã sống gieo rắc tình thương hay gieo rắc hận thù, ta đã sống với tâm ích kỷ hẹp hòi hay đã sống với lòng vị tha vô ngã…
Kính thưa hương linh Mẹ,
Là người con Phật, chúng con rõ biết cuộc đời là hư huyễn, chợt có chợt không. Nhưng chúng con làm sao ngăn được giây phút bùi ngùi trước cảnh biệt ly…Mẹ đã đi xa, để lòng chúng con bao nỗi nhớ thương khôn xiết đoạn trường…
Ở đời phải hệ lụy với đời, một gia đình hai vai gánh vác, con cháu đề huề, gia phong gìn giữ, nghĩa giống nòi không lỗi đạo với tổ tông.
Với cháu con, luôn nhắc nhỡ hiếu kính thuận hòa, biết kính trên nhường dưới. Nhỏ lo nuôi dạy đạo nghĩa thánh hiền, lớn lên chăm chút chẵng phút nào yên, cả cho đến khi thành gia thất vẫn không nguôi nhắc nhỡ sớm hôm, giữa đêm khuya canh trường giá lạnh, thương cho con tối lữa tắt đèn, dù bão táp mưa sa vẫn bước chân đôn hậu của người Mẹ đi hỏi thăm từng đứa, từng nhà, lòng mẹ canh cánh lo sợ con cháu mình sa vào sự lôi cuốn bê tha.
Mẹ ơi! Suốt cuộc đời Mẹ chưa lúc nào được ngơi nghỉ. Thời tiết khắc khe có lúc rét căm căm, vẫn cần chuyên từ sáng tinh mơ nơi phiên chợ sớm. Trự nhặt, trự khoan, đồng chiu, đồng chắt, về đến nhà đôi khi đường phố đã lên đèn.
Một nắng hai sương, chợ sớm chợ chiều, vẫn thân cò cô đơn lăn lội, bửa đói bửa no, những ước mong nuôi đàn con dại khôn lớn nên người.
Cả cuộc đời tất bật vất vả, gian khổ vì chồng, nặng nợ vì con…lo cho con từng miếng cơm manh áo, lo cho cháu khi trái gió trở trời, lận đận vì chồng con, mọi gian lao đều không quản ngại…cho đến lúc tuổi già hơi tàn sức cạn, vẫn nén nỗi buồn lo với bao điều trăn trở, cứ mỗi đêm về nằm thao thức, giấc ngũ chẵng đặng yên…
Những ước mong, Con gái, con trai nhà cao cửa rộng; Cháu chắt, dâu rễ đề huề, đẹp mặt với bằng hữu xóm làng, tình sui gia kết chặt đạo đời luôn bền câu môn đăng hộ đối.
Thương cảm thay! Bỡi nghiệp lực sâu dày, con, cháu, gái, trai có đứa chìm đứa nỗi, đã bao lần chúng con đã làm cho cha mẹ phải phiền lụy xót xa…
Lòng Mẹ buồn cũng chẵng có nói ra, chỉ tủi hờn buồn thương cho số phận…Đêm về, tối lữa tắt đèn cùng với Cha nhỏ to tâm sự, lệ hai hàng ứa đọng đôi mi…
Gần 80 mùa xuân trôi qua, một cuộc đời dệt bao ước mơ, ước mơ thật giản dị đơn sơ vẫn đang còn nằm xa tầm tay với... Mấy chục năm trời cùng bạn đời xây hạnh phúc, hạnh phúc chẵng cầu kỳ sang trọng, vẫn còn lo lắng thương xót cho chồng.
Than ôi! Kỷ niệm xưa nhắc lại thật đau lòng, hình ảnh cũ gợi ra thêm xót dạ…! Thế mới biết nhân sinh hữu hạn, mãnh hình hài có có không không.Thế mới hay vạn vật vô thường, cuộc phù thế hư hư thực thực…
Thương là thương tính nết nhu mì chơn chất, giọng ôn hòa nhỏ nhẹ, từ trong nhà ngoài ngõ, đến lối xóm bà con, tình sui gia bằng hữu chẵng biết giận hờn…
“Lúc buồn lòng chẵng than van
Khi vui trên dưới gia đàng cùng vui”.
Chuyên cửa Phật dầu đà luống tuổi, nhưng Phật tâm không phân biệt, bỡi vì tu là chuyển nghiệp. Pháp nhiệm mầu Phật dạy, quyết học hỏi nương nhờ các bác, nhằm sáng tỏ tâm linh.
Thế mà giờ đây Mẹ lại nỡ ra đi, bỏ lại chúng con với những người đồng cọng nghiệp. Con lại mất mẹ, cháu mất bà, đứa lớn khôn thiếu người sắp đặt , đứa dại khờ thiếu lời an ủi bảo ban…Nhìn di ảnh của Mẹ bên quan tài nghi ngút khói hương bay, miệng mĩm cười dịu dàng phúc hậu.
Mới ngày nào cùng với Đạo tràng từ Hóc Môn Hoằng Pháp cho đến Lâm Đồng tịnh thất Quan Âm, những bước chân của Mẹ vẫn an nhiên tự tại, tín thiết nguyện sâu, trì danh hiệu Phật từng câu từng chữ…
Mẹ ơi! kể làm sao hết những hy sinh cao cả của Mẹ, đàn cháu con chỉ biết ngậm ngùi, nén nỗi đau lo tròn hiếu sự, quyết một lòng tạc dạ thâm ân. Noi gương Mẹ, chúng con nguyện gìn giữ nề nếp gia phong, hiếu kính vuông tròn.
…” Thương ôi cũng một kiếp người
Bốn mùa vần vũ cuộc đời còn đâu.
Mẹ đã sống cả cuộc đời thật giản dị,
Mẹ đã cho chúng con bao hạnh phúc và niềm tin,
Dòng sữa ngọt ngào nuôi chúng con khôn lớn
Nay có còn đâu biết mô nữa mà tìm!...”
Thế là hết! Cả cuộc đời chợt vụt tắt như cơn gió thoãng, mây bay!
“Nợ ta bà vay trả thế là xong.
Giờ đây Mẹ đã thong dong,
Cảnh Tây Phương xe mây cởi hạc…”
Chúng con vẫn tin rằng:
“Phút phân kỳ còn đọng mãi chút dư hương,
Thành trụ hoại không là định luật vô thường.”
Sống khôn thác thiêng, Mẹ hãy phù hộ độ trì cho con cháu.
Chúng con nhất tâm cầu nguyện và đồng hộ niệm cho hương linh Mẹ trực vãng Tây phương.
Tâm Niệm Lê văn Tưởng
Các tin đã đăng: